Theo một cựu chiến binh Việt Nam Cộng Hòa
SGN 9/5/97
Đầu năm 1972, đơn vị chúng tôi : Trung đoàn 44 Bộ Binh thuộc Sư đoàn 23BB, có nhiệm vụ bảo vệ an ninh trục lộ 19 Pleiku – Bình Định – Qui Nhơn. Tôi là 1 trong 4 Đại đội trưởng thuộc Tiểu đoàn 4/44 Bộ Binh. Chúng tôi có nhiệm giữ an ninh đèo Manjang. Một địa danh mà thời Pháp thuộc đã xãy ra cuộc phục kích của Việt Minh làm tiêu tan bao đơn vị và thiết giáp của quân Pháp. Ngày ngày, đại đội tôi lãnh trách nhiệm mở đường từ chân đèo này qua chân đèo kia. Rồi chiến sự bùng nổ, miền Tân Cảnh, Võ Định: vùng đất mà mỗi năm đều có một trận ác chiến giữa quân CS Bắc Việt và Quân lực VNCH. Tin chiến sự dồn dập: Tân Cảnh, Võ Định thất thủ. Sư đoàn 22 Bộ Binh của VNCH bị tràn ngập; mấy Lữ đoàn Biệt Động, mấy Tiểu đoàn Dù tan nát. Các chiến binh sống xót về tới An Khê, Bình Định cho chúng tôi hay súng M72 của mình bắn T54 của Liên xô không cháy. Bắn vào chúng chẳng nhằm nhò gì, chúng cứ thản nhiên tiến ào ào vào vị trí tàn sát quân ta. Tư lịnh Sư đoàn 22BB bị bắt sống. Sư doàn này tan rã; tàn binh rút về Bình Định, Qui Nhơn để củng cố lại.
Tin súng M72 bắn thiết giáp CS không cháy làm chúng tôi bàng hoàng lo lắng. Vì trấn thủ miền Cao nguyên có 2 sư đoàn chính : Sư đoàn 22BB và Sư đoàn 23BB. Giờ đây Sư đoàn 22BB đã bị đánh tan, còn lại Sư đoàn 23BB với danh hiệu: Nam bình, Bắc phạt, Cao nguyên trấn. Chúng tôi được lịnh nhận nhiệm vụ mới. An ninh của quốc lộ 19 được giao cho đơn vị khác. Đơn vị tôi chuyển về Pleiku: thành phố của lính, phố núi cao, phố núi đầy sương… đi 3 bước đã về chốn cũ. Pleiku vẫn nắng bụi, mưa lầy. Nhưng trong cái nắng, cái bụi như đang mang mang một cái gì không yên, chứa đựng một cái gì bồn chồn lo âu trên mọi nét mặt từ dân tới lính. Dăm ba trái hỏa tiễn 122 ly của CSBV rớt vào Bộ tư lịnh Quân đoàn 2, càng tạo một không khí chiến tranh thực sự đã về sát Bộ tư lịnh Quân đoàn 2. Một điều từ trước đến giờ không thể xảy ra được.
+ Đêm không vận :
Ngày N, 9g đêm, ba-lô súng đạn. Ngoài cấp số đạn bình thường, mỗi quân nhân còn được trang bị thêm 1 cây M72 chống chiến xa. Đơn vị được đoàn quân xa chở ra phi trường Pleiku. Từng chuyến C130 bốc chúng tôi đi trong đêm. Bay chừng nửa giờ, máy bay hạ cao độ đáp xuống phi trường. Trời tối đen, không một ánh đèn. Cả đại đội vội vã rời phi cơ. Chiếc C130 cũng tất tả trở lại phi đạo, cất cánh mất hút vào đêm đen. Thình lình tiếng đạn rít lên… ầm ầm. Tiếng nổ rung động cả phi trường: địch pháo. Đó là những trái hỏa tiển 122 ly quân CSBV đang nã vào phi trường Kontum. Từ phi trường, đơn vị chuyển vào thị xã Kontum, tiến về hướng Bắc thị xã. Bây giờ là ngày N+1. Tảng sáng, chúng tôi nằm dọc quốc lộ 14 nối liền Tân Cảnh – Kontum, cách thị xã Kontum khoảng 2km; nguyên Trung đoàn 44BB thành lập một tuyến phòng thủ chắn ngang quốc lộ 14. Đại đội tôi có nhiệm vụ làm lực lượng trừ bị cho Trung đoàn, đóng quân phía sau Bộ chỉ huy Trung đoàn, qua một thung lũng nhỏ khoảng cách chừng hơn 1km đường chim bay. Từ vị trí đóng quân này, tôi nhìn qua thung lũng thấy rất rõ Bộ chỉ huy Trung đoàn.
+ Hỏa tiễn TOW diệt địch:
Khoảng 4g chiều cùng ngày N+1, một chiếc xe Jeep do 2 người Mỹ lái vào vị trí đóng quân của đại đội tôi, thiết kế 1 dàn hỏa tiễn TOW, một loại hỏa tiển chống chiến xa mà chúng tôi chưa bao giờ được thấy. Khoảng 15 phút họ bắn một, rồi hai trái. Những tiếng départ vang động núi rừng. Trái đạn được huớng dẫn bằng computer. Họ cho chúng tôi hay, cách đó khoảng 3-4km đằng trước đã có 2 chiến xa cháy do 2 trái hỏa tiễn vừa bắn. Sau đó họ thu dọn, lái xe đi biệt tích.
+ Đêm thử lửa:
Sau khi các người bạn Mỹ rút đi rồi, bây giờ chỉ còn ta với mình. Trời bắt đầu trở màu xám xuống đồi núi chập chùng, cũng là lúc pháo binh CS bắt đầu điều chỉnh tác xạ vào mục tiêu. Vài trái nổ vào thung lũng giữa tôi và Bộ chỉ huy Trung đoàn 44BB. Những trái sau đó đã rớt trúng vào BCH. Bọn tiền sát địch đã bám sát vị trí và điều chỉnh các khẩu đội của họ thật chính xác. Hơn nữa các khẩu pháo của họ đều đặt trên các triền đồi núi, nên họ quan sát rất rõ trái nổ của họ. Tưởng cũng nên biết sơ về địa thế của Kontum: Kontum là thị xã nằm trong một thung lũng, chung quanh là đồi núi cao. Vì thế quân CS Bắc Việt đã phối trí các pháo đội của họ từ trên triền đồi, triền núi tập trung vào thị xã.
Trời sụp tối, pháo địch dồn dập nã vào BCH Trung đoàn. Núi rừng chuyển động từ mọi phía, các khẩu pháo của CSBV đồng loạt tác xạ. Đúng là trận địa pháo: đủ loại tầm xa, tầm gần. Cả vị trí Trung đoàn bây giờ chìm mất giữa khói lửa, bụi, khói khổng lồ. Không còn cảnh tàn phá nào kinh khủng hơn. Khói, lửa, tiếng nổ, tiếng đạn rít, ầm ầm sôi sục như cơn địa chấn, đất đá thành bụi, bụi cháy thành lửa, tất cả như cơn cuồng phong gầm thét, xoay xoáy phá tàn núi rừng. Tôi chưa bao giờ chứng kiến một trận pháo kích điên cuồng như thế. Số phận Trung đoàn ra sao? Rồi đại đội của tôi?
Mặc dầu đơn vị tôi vẫn yên tĩnh vô sự. Chẳng lẽ bọn CSBV muốn xóa sổ Trung đoàn 44BB bằng hỏa pháo? Từ hệ thống truyền tin PRC25, tôi chỉ còn nghe những âm thanh hỗn độn hò hét. Dường như vị trí bị tràn ngập. Chúng tôi đã sẵn sàng tử chiến, hoặc tiếp viện lên Trung đoàn khi có lịnh. Tôi nghe rõ báo cáo xe tăng địch đã tràn vào vị trí. Rồi chỗ này báo cáo xe tăng cháy, chỗ nọ xe tăng kia đang tiến vào, tiếng reo hò vang động vọng vào máỵ Chẳng lẽ bộ binh của CSBV đã tràn vào? Những đường đạn lửa đỏ, xanh đủ màu, tiếng súng lớn, súng nhỏ rộn rã từ mọi phía, tạo thành màn lưới màu khổng lồ chụp xuống Trung đoàn. Tôi quan sát trận địa, nghe tiếng súng nhỏ đủ loại dòn dã, với chút kinh nghiệm chiến đấu, tôi nghĩ đơn vị phòng thủ đang chống trả. Như vậy phòng tuyến của trung đoàn vẫn chưa bị đè bẹp, và đang phản công. Cho tới tảng sáng, khói lửa vẫn còn mù mịt.
Nhưng rồi trận chiến đã lắng xuống và chỉ còn những tiếng súng, tiếng nổ thưa thớt lẻ tẻ. Qua hệ thống điện đài, tôi biết trung đoàn vẫn còn giữ vững. Tại tuyến phòng thủ, chiến xa địch, một số bị mìn chống chiến xa nằm liệt trên đường tiến vào vị trí, một số bị bắn cháy ngay trong sân.
Tôi được các binh sĩ bạn kể lại, hồi đêm T54 của CSBV tràn vào vị trí của Bộ chỉ huy, các trung đội viên Viễn Thám của tiểu đoàn đã xách B40, B41 chạy ra sân và lính CSBV tưởng là bộ binh của họ, đứng trên pháo tháp vẫy tay cười cười.
Quýnh quá, quân ta cũng vẫy tay cười cười, đưa ngay B40, B41 nhắm vào thiết giáp của CSBV phơ hết. (Đa số các Trung đội Viễn Thám đều trang bị súng của CS). Vừa diệt gọn hết tăng, cũng cùng lúc VC thiệt xếp hàng một tiến vào phòng tuyến. Quân ta đã rảnh tay, thừa thắng xông lên, quay súng ra trước phòng tuyến tác xạ tối đa vào hàng ngũ cán binh CSBV đang lũ lượt ùa vào. Đám cán binh này lầm lũi tiến vào, vì họ nghĩ thiết giáp của họ đã thanh toán xong mục tiêu, họ chỉ yên trí thản nhiên xếp hàng vào để… thu hoạch chiến lợi phẩm (giống trường hợp của Sư đoàn 22BB trước đó vài tuần). Họ đâu có biết bao nhiêu con cua sắt của họ đã bị rang muối hết. Để rồi hàng hàng, lớp lớp cán binh của họ lãnh đủ hỏa lực phản công của ta, thây của họ chồng chất ngoài phòng tuyến. Tới khi bọn chỉ huy ngu muội phát giác thì đã quá trễ, biết bao nhiêu cán binh của họ đã bỏ mạng trước phòng tuyến. Họ không thể tiến tới nữa, đành rút lui.
+ Kết quả trận đánh:
– Mười mấy chiếc T54 Liên xô (loại chiến xa hạng nặng) đều cháy hết.
– Bộ binh CSBV chết đếm không kể siết. Kể như Cộng quân đã thất bại nặng nề trong trận tấn kích hồi đêm.
+ Hoán chuyển nhiệm vụ:
Không khí còn khét mùi lửa đạn, trung đoàn được lịnh di chuyển, nhường vị trí phòng thủ lại cho đơn vị khác. Chúng tôi lui vào thị xã. Tin tức cho chúng tôi biết từ hướng Tây Bắc, mũi quân khác của CSBV đã xâm nhập thị xã.
+ Mặt trận Tòa Tổng giám mục Kontum:
Tiểu đoàn 4/44BB do Đại úy Võ Anh Tài chỉ huy được lệnh tiến chiếm dọc theo nghĩa trang tiến về Tòa Tổng Giám Mục. Tiểu đoàn trừ, một cánh, tiến dọc theo nghĩa trang tiến về Tòa Tổng Giám Mục. Đại đội tôi, một mũi tiến đánh bọc hông.
Tiểu đoàn vừa tới nghĩa trang, đã đụng địch ác liệt. Địch đã từ hồi đêm, đào công sự phòng thủ khắp nghĩa trang.
Trận chiến rất ác liệt giành giựt từng nấm mộ…
Riêng đại đội tôi vừa giàn đội hình tiến chừng vài chục mét, địch đã từ các nhà dân nổ dòn giã chào đón mấy đứa con đầu của tôi.
– Anh Dũng. Anh Dũng. Non Nước.
– Nghe nói.
– Địch từ trong nhà dân bắn rát quá, mấy đứa em lên không nỗi.
– Được, cho con cái núp sau các gốc cây, tôi sẽ tới.
Tôi không muốn ra lịnh trên PRC25. Tôi biết địch đã xen vào tầng số để theo dõi sự điều quân của ta. Tôi gặp anh Trung Đội Trưởng, cho lệnh anh ta sai 3 thằng em đem 3 cây M72 bò gần vào căn nhà có cây súng cộng đồng của địch. Cùng lúc 3 cây đại liên M60 cùng mấy cây M79, tôi cho tác xạ tối đa vào mục tiêu yểm trợ cho 3 thằng em bò vào thanh toán căn nhà. Ầm…ầm…ầm… 3 trái hỏa tiễn M72 đều trúng vào căn nhà, lửa bốc thành ngọn. Tức khắc tôi cùng thằng em đầu ào tới bồi thêm ít trái M26. Mục tiêu được thanh toán chớp nhoáng. Chúng tôi tịch thâu một súng ngựa trời, mấy cây AK, B40. Nhóm cán binh CSBV bị diệt gọn. Vừa lúc đó, một đám dân còn bị kẹt ở mấy căn nhà chung quanh chạy ào về phía chúng tôi, miệng la oải oải “dân đừng bắn”. Thật là khó khăn, nếu bọn CSBV bám theo đám dân này thì thật là phiền. Nhưng rất may mắn là chúng tôi đã đưa được số dân chúng này về phía sau bình yên.
Bọn CSBV không dám bám theo. Đưa được dân chúng đi rồi, tôi rảnh tay tiến quân chiếm từng căn nhà, hướng về Tòa Tổng Giám Mục. Địch đã đào hầm phòng thủ vững chắc, nên khi tiến quân, tôi đã phải giao chiến thật ác liệt và vất vả. Suốt ngày kịch chiến giành từng căn nhà. Trời sụp tối, đại đội tôi vẫn chưa bắt tay được với tiểu đoàn. Phía tiểu đoàn đã thanh toán gọn mọi tên địch, vào được Tòa TGM.
– Anh Dũng. Anh Dũng. Ó Đen (tên trong lệnh truyền tin của tiểu đoàn).
– Tôi nghe, Đại Bàng.
– Rán bắt tay với gia dình để uống rượu lễ.
– Căng quá, bọn nó hầm hố, bám chặt quá Đại Bàng.
– Thôi được, cho con cái trải ổ đi.
– Năm trên năm. Đại Bàng.
– Cẩn thận trong đêm nghe, Anh Dũng.
– Yên tâm, Đại Bàng.
Đêm đó tiểu đoàn phòng thủ tại Tòa TGM.
Tôi tìm vị trí phòng thủ ban đêm, dẫn đơn vị vào một khu nhà, chung quanh có tường cao và kẽm gai, tương đối tốt cho việc phòng thủ: Đó là nhà dòng của Kontum, tôi không gặp một ai, các cửa đều khóa. Có lẽ nhà dòng đã di tản rồi. Tôi bố trí một số trên lầu hai và sân thượng, một số ở dưới đất. Suốt một ngày quần thảo với bọn CS. Có thể đêm nay bọn chúng lại quật ngược lại mình. Tôi dặn dò con cái yên lặng tối đa. Tuyệt đối không được hút thuốc. Nếu phát hiện địch, chỉ dùng lựu đạn tấn công chúng để khỏi lộ vị trí. Nửa đêm, họ di chuyển ngoài đường. Y lệnh, mấy thằng em âm thầm gởi ngay xuống từng chục trái na (lựu dạn), bọn VC lớp chết, lớp chạy tán loạn vào nhà dân. Sau đó tình hình yên tĩnh cho tới sáng. Tảng sáng, đơn vị tôi được lệnh lui về sau để nhận nhiệm vụ khác. Hồi hôm, tôi còn kẹt một số thương binh phải mang theo. Lại không biết địch đã vây bọc sau tôi hồi đêm hay không. Tôi thận trọng cho đơn vị lui lại thị xã. Rất may không đụng ổ địch nào. Nhưng dọc đường pháo địch rơi đủ mọi nơi. Chúng tôi vừa đi vừa ẩn núp tránh pháo địch, lại tiến về thành phố.
+ Mặt trận Bệnh viện 2 Dã chiến:
Chúng tôi được lệnh tiến vào Bộ Tư Lệnh tiền phương Sư đoàn 22BB cũ và Bệnh viện 2 Dã chiến. Bộ chỉ huy Trung Đoàn và các Tiểu đoàn 1, 2, 3, 4 đã giàn một phòng tuyến phòng thủ đối diện với Bệnh viện 2 Dã chiến, vì bệnh viện đã bị địch chiếm và phòng thủ. Đơn vị tôi dừng lại bố trí ngoài cổng Bộ tư lệnh, được lệnh tiến công đánh bọc hông bệnh viện.
+ Thăm dò lực lượng địch:
Để chiếm được bờ đất nằm cạnh bệnh viện, chúng tôi vượt qua một sân bóng đá, không có vị trí ẩn núp. Vượt qua sân trống, trong lúc địch đã sẵn sàng ở bên kiạ Đơn vị tan nát dễ lắm đấy.
Đại đội tôi được 3 chiếc M113 yểm trợ hỏa lực để tiến chiếm mục tiêụ Đội hình Bộ binh thiết giáp vừa chuyển động chừng 20m, pháo địch cùng với lực lượng phòng thủ bên kia sân bắn xối xả phủ chụp xuống toàn sân. Mấy chiếc M113 khai hỏa tối đa và thối lui, bất kể có bạn xung quanh. Tan nát, tán loạn, không còn ai nhìn thấy ai cả. Bụi, khói, lửa, đạn bay, pháo dập. Trong cơn kinh hoàng giữa sân trống, tôi kéo giật mấy thằng em mang máy lui lại, nhảy xuống mấy hố cá nhân dọc bên đường dẫn vào cổng Bộ tư lệnh. Chừng 5, hoặc 10 phút thì pháo địch dứt, tôi nhìn lên sân trống mù mịt bụi đỏ, không còn gì cả, mấy chiếc M113 rút ga lui đâu mất hút. Đơn vị tôi thất tán đâu hết.
– Ó Biển. Ó Biển. Anh Dũng gọi.
– Ó Biển nghe. Đơn vị tôi bị trải thảm thất tán hết rồi.
– Bây giờ anh ở đâu?
– Đại Bàng, tôi còn ở trước cổng Bộ tư lệnh.
– Đem con cái còn lại vô gặp gia đình.
– Rõ Đại Bàng.
Sau cuộc điện đàm với Tiểu đoàn trưởng, tôi thu vén còn được mấy thằng em, dẫn nhau vào cổng.
+ Phòng tuyến ngăn đôi Bệnh viện 2 Dã chiến:
Như một phép lạ, sau trận pháo dậy ngoài sân, đơn vị tôi chỉ hỗn loạn, chứ không thiệt hại gì cả. Khi tôi vô tới tiểu đoàn, các thằng em của tôi đã nhanh chân rút hết vào Bộ tư lệnh rồị Thế là gia đình lại đoàn tụ. Chắc bọn Vẹm chắc mẩm đã pháo nát gọn một đơn vị rồị Đoàn tụ gia đình vui vẻ, tôi lại được trấn ngay lên tuyến đầu, đối diện với địch. Bên trái tôi hướng về địch là Tiểu đoàn 1 và 2, bên phải tôi là Tiểu đoàn 3. Riêng Tiểu đoàn 4 có một đại đội tôi ở tuyến đầụ Chắc ông Tiểu đoàn trưởng thấy tôi thâm niên, đánh hoài, chẳng thấm hay sao đây, nên tin tưởng để tôi đối đầu với địch. Từ phòng tuyến ta qua phòng tuyến địch chi cách một sân rộng. Quan sát chiến tuyến, tôi dự đoán “điểm” của địch phải là đại đội tôi và Tiểu đoàn 3 bên phảị Tôi bố trí đơn vị và tiên liệu phương cách chống trả, nên địch mở mũi tấn kích vào đại đội tôi. Có 2 chiến thuật địch sẽ áp dụng:
– Tiền pháo hậu xung – biển người
– Tùng thiết Bộ binh – Thiết giáp. Đây là chiến thuật mà CS áp dụng để tràn ngập Sư đoàn 22BB trước đây.
Để chống lại 2 chiến thuật trên, nhất là chiến thuật 2, tôi quyết định dùng tối đa súng phóng hỏa tiển M72 và lựu đạn. Tôi rất hoang mang về tin súng M72 bắn T54 của CS không cháỵ Tôi nghĩ phải thật bình tĩnh và can đảm mới diệt được bọn tăng nàỵ Tôi chỉ thị cho cả đơn vị, nếu thấy Thiết giáp CS tiến vào, hãy can đảm, bình tĩnh chờ đợi, khi thấy thật gần cùng châu vào cả loạt cùng bắn. Một trái không lay chuyển, nhưng 3, 4 trái đồng loạt vào pháo tháp, vào hông, vào xích, tôi nghĩ bọn cán binh trong đó sẽ không chịu nổi sức nóng và sức nổ dộị Còn nếu CS dùng chiến thuật 1, thì sau khi địch dứt pháo, lựu đạn được dùng tối đa thảy ra trước phòng tuyến, nếu cần, dùng luôn M72 để chống biển người.
Tôi yêu cầu tiểu đoàn cung cấp tối đa súng M72 và lựu đạn, cùng giải thích cho binh sĩ biết rằng chỉ có 1 con đường sống duy nhất là phải thắng địch. Mọi mệnh lệnh của tôi phải được tuyệt đối giữ đúng. Địch chỉ qua được phòng tuyến này khi nào tôi chết.
+ Thăm dò tình hình địch:
Khoảng xế trưa, tôi cho vài thằng con đột kích qua phòng tuyến địch. Năm thằng em lẹ làng vượt qua sân banh, chiếm ụ đất sát 1 căn nhà bệnh viện. 5 thằng vừa bám chân ụ, lãnh đủ pháo, hỏa lựa đổ tới, không thoát thằng nào. 2 thằng đi luôn, 3 thằng còn lại rên la cầu cứu. Tức tốc, tôi ra lệnh tiểu đội thám báo của đại đội chuẩn bị, khi nào tôi lên được ụ đất, lập tức ào lên đưa mấy thằng em về. Tôi chộp vội vàng chiếc nón sắt. gồm 1 nón lựu đạn, chạy ào qua sân tung lựu đạn qua bờ đất bên kia. Tiểu đội thám sát ào lên kéo hết 5 thằng về. Liệng liên tiếp mấy trái lựu đạn nữa rồi chạy lui về an toàn. Mặc dầu bị hy sinh mấy thằng em, nhưng tôi biết rõ tình hình địch.
+ Trận địa pháo:
Trời vừa sập tối, những trái pháo lẻ tẻ, rớt bên phải, bên trái, trước, sau, rồi ngay phòng tuyến. Tôi biết bọn tiền sát địch đang điều chỉnh các khẩu đội của họ. Khi nào những trái nổ ngay tọa độ họ cần, họ sẽ giữ yếu tố để tập trung. Theo kinh nghiệm các trận hỏa pháo trước đây ít ngày, họ sẽ dùng đủ loại để thanh toán mục tiêu, từ 122 ly, 100 ly, 130 ly, 105 ly, 82, 62, cùng các loại hỏa tiển tầm nhiệt.
Ầm…ầm…ầm. Đàng trước, đàng sau, ngay giao thông hào. Tiếng đạn gào thét, khói lửa, bụi. Đúng là cơn bão lửa ập xuống đơn vị tôi. Một vài đoạn giao thông hào bị sụp đổ, nghẽn đường di chuyển. Pháo địch thưa đi, tôi cầm cây M16 nhảy lên khỏi giao thông hào thét lớn: lựu đạn, quăng lựu đạn!
Trước tuyến của tôi, rực lên một khối pháo bông, vừa kịp đón tiếp bọn cán binh CS trờ tới. Đầu, mình, tay, chân, máu, lửa. Hết đợt này, đợt khác chúng tràn lên. Như bầy thiêu thân lao vào đống lửa. Bãi đất trống bây giờ là bãi máu xương, thịt, súng đạn bầy nhầy, trở thành một chướng ngại kinh hoàng mà bọn cán binh CS không thể vượt qua nổi nữa. Sau mùi khói lửa, tôi cho lệnh khai hỏa M72. Ầm…ầm. Những trái hỏa tiễn chống biển người lao thẳng vào hàng ngũ rối loạn của địch. Họ tán loạn thụt lui về vị trí phòng thủ. Thật là hãi hùng: chân, tay, thịt, xương, đầu, có chiếc mắt còn mở trừng trừng đeo lủng lẳng khắp tấm lưới chống B40. Còn cảnh tượng nào rùng rợn hơn, kinh hoàng hơn trên thế gian này?
Tảng sáng, vài thằng em, thấy nhiều súng quá nhảy ra quơ ít cây, lãnh ngay mấy loạt AK xả tới, may không đứa nào bị… Bên này, cũng như bên kia, chỉ thoáng bóng nón cối hoặc nón sắt là có đạn bay tới rồi. Suốt ngày đó 2 bên chỉ rình bắn sẻ nhau.
+ Không bên nào dám động binh:
Đúng như tôi tiên liệu, họ đã áp dụng chiến thuật “tiền pháo, hậu xung” và đã rước thảm bại đau đớn. “Tri kỷ, tri, bách chiến, bách thắng”, mà mũi dùi chính lại ngay đại đội tôi. Thế là tôi đã lãnh ngay cái “điểm” của địch.
Thất bại trong chiến thuật một, họ phải dùng cường lực công phá chọc thủng cho bằng được “điểm”. Thiết giáp sẽ được tung vào trận chiến, chờ coi.
+ Tùng thiết, Thiết giáp, Bộ binh:
Theo thế trận, khi dùng “tiền pháo hậu xung”, đại đội tôi là “điểm” để họ chọc thủng. Nhưng trong chiến thuật với thiết giáp bộ binh, thì Tiểu đoàn 3 bên phải tôi sẽ lãnh luôn. Vì CS chẳng ngu gì, xe tăng xếp hàng một tiến chiếm mục tiêu. Với đội hình hàng ngang, họ sẽ càn vô đè bẹp chúng tôi. Nên tôi và Tiểu đoàn 3 phải lãnh đủ. Tiên liệu mọi sự, tôi yêu cầu tiểu đoàn tăng cường thêm quân trám vào sự thiệt hại hồi đêm qua, cùng cung cấp thêm M72. Tiểu đoàn thỏa mãn mọi yêu cầu của tôi.
+ Một đêm không trăng sao suốt đời ăn sâu vào hồn:
Tối xuống thật nhanh. Cảnh kinh hoàng đêm qua nguyên vẹn còn đó. Những đôi mắt thao láo của những chiếc đầu treo lưng lẳng, còn trừng trừng trăng ngã, không nhắm lại được, vì quá kinh hoàng.
Ầm…ầm… những trái hỏa tiễn 122 ly xẹt qua phòng tuyến rớt vô Bộ tư lệnh. Phía sau tôi lãnh nhiều đợt hỏa tiễn. Và rồi đủ mọi loại pháo lại chụp xuống phòng tuyến. Lẫn trong tiếng nổ đạn pháo, tôi nghe cả tiếng đại liên. Với cây M16 tôi lên khỏi giao thông hào, quan sát trước, 2 bên. Chung quanh tôi đạn nổ, đạn bay qua xéo lại, cày sới đất đá. Tôi chẳng còn cảm thấy những thứ giết người đó. Đứng giữa vùng lửa đạn, kiểm sát phòng tuyến, phòng mọi bất trắc như việc binh lính có thể sợ quá, tháo lui. Một, hai, rồi ba bốn binh sĩ đơn vị bên phải tôi trồi khỏi giao thông hào, chạy lui lại xa. Phản ứng tức khắc, nguyên băng M16 cày trước mặt tốp lính tháo lui. Cả tốp lính đơn vị bạn quay ngược lại giao thông hào chiến đấu. Mọi việc xảy ra như lằn chớp. Bây giờ tôi nghĩ đúng là số đơn vị chưa bị tràn ngập. Nếu tôi không đứng trên giao thông hào lúc đó, làm sao ai phát hiện được tốp binh sĩ sợ quá tháo lui này, để kịp thời chặn lại. Và rồi cái sẩy đã nảy cái ung rồi. Một lỗ bung nhỏ, đã làm bể con đê? Chẳng cấp chỉ huy nào nhìn thấy hành động bé nhỏ đó cả. Chính tôi lúc đó cũng chẳng bao giờ nghĩ có được hành động quả cảm này.
Tiếp tục trận đánh. Sau khi đã đẩy lui tốp lính đơn vị bạn trở lại giao thông hào, tôi nhảy lên lô cốt Bộ chỉ huy đại đội nhìn về phía trước trận tuyến. Mặc cho đạn bay, bom nổ. Trong màn dày đặc khói lửa, tôi nhìn rõ 2 chiếc thiết giáp địch, một bên cánh phải, một đang tiến thẳng tới tuyến đơn vị tôi. Tôi chỉ kịp thét lên: xe tăng, M72 ! Rồi một sức mạnh vô hình nào đó, chớp lên, cùng với tiếng nổ đưa tôi lên, vật tôi xuống đất. Sau đó, như phản xạ tự nhiên, tôi quờ quạng chụp lại được chiếc nón sắt và cây M16, vụt đứng trở lại. Cùng lúc đó, tôi nghe tiếng reo hò của binh sĩ: Xe tăng cháy, xe tăng cháy! Khói lửa vẫn mịt mùng. Mọi thứ đạn vẫn đang qua xéo lại đầy màu sắc. Lúc đó ý niệm sống chết không còn ở trong tôi. Mọi hành động như là bản năng tự vệ để sinh tồn. Tôi không thể để địch tràn qua phòng tuyến này. Nhìn phía trước, tôi thấy một xe tăng nằm bất động trước giao thông hào khoảng 20m. Cây 100 ly trên pháo tháp nằm ngang chỉa thẳng vào lô cốt tôi đang đứng. Hắn là thủ phạm hất tôi lên vật tôi xuống. Trước khi xe tăng này bị bắn, nó đã nã trái 100 ly làm sập lô cốt. Nhưng tôi vẫn không hề hấn chi như ở trên tôi đã nói. Bây giờ, nghĩ lại phải có một bàn tay thiêng liêng vô hình che chở tôi lúc đó. Bao nhiêu bao cát tan nát sụp đổ, tôi vẫn nguyên vẹn để chiến đấu. Vẫn trơ trơ giữa vùng lửa đạn. Đó là sự thật 100%. Khó ai tin được điều đó. Chỉ có tôi, bằng xương bằng thịt vẫn còn hiện diện, để nói lên sự kỳ diệu đó của đấng toàn năng che chở tôi. Tôi tin tưởng mãnh liệt như vậy. Cũng bởi đó, trận tuyến vẫn chẳng nao núng trước sự tấn công vũ bão của địch. Tôi còn, phòng tuyến còn. Lúc đó chẳng có cấp chỉ huy nào của sư đoàn, trung đoàn, tiểu đoàn có thể nhìn thấy sự dũng cảm của một tên đại đội trưởng nhí đó cả. Tôi cam đoan điều đó.
Sau khi 2 chiếc T54 của CS Bắc Việt cháy ngay trước phòng tuyến: một trước phòng tuyến của tôi, một ở bên cánh phải của Tiểu đoàn 3. Mấy chiếc còn lại de lui chui vào mấy căn nhà để trốn, nên tránh được từng loạt M72 của chúng tôi phóng tới.
Đúng như dự liệu, mấy chiếc T54 không thể chịu nổi liên tiếp 3-4 trái M72 do binh sĩ của đơn vị đồng loạt bắn vào. Sau khi nó tặng tôi trái 100 ly, nó lãnh ngay mấy trái M72 và nằm luôn. Mấy chiếc sau chạy trốn. Trận tiến công bằng thiết giáp của CS hoàn toàn thất bại.
+ Cuộc chiến đấu giằng co:
Sau các thất bại nặng nề của 2 chiến thuật 1 và 2, CS không còn khả năng mở những cuộc tấn công lớn. Họ chỉ còn thủ. Càng ngày địch càng suy sụp và sau đó, hơn một tuần, các phi vụ A37 của Không Quân đã được gọi tới, đánh đủ mọi loại bom xuống đầu địch. Bom xăng, bom nổ, lớn nhỏ. Các phi công của A37 đánh thật can đảm và chính xác. Mặc dù phòng không của địch dầy đặc, họ đã bay thật thấp đánh thật sát. Có lúc bom lửa tràn cả vào phòng tuyến của ta. Cả tuần bị ăn bom tơi bời. Hai bên đều mệt mỏi. Đêm không ngủ, ngày không ăn.
+ Trận quyết định:
Chúng tôi biết địch quá kiệt quệ, nhưng cố bám vị trí chiến đấu. Ngày N+…, tôi được lệnh chuẩn bị yểm trợ cho Tiểu đoàn 1 và 2/44 cùng đánh vào hông địch. Hai tiểu đoàn thay nhau tấn công mãnh liệt vào từ hướng đông của Bệnh viện 2 Dã chiến. CS chống cự yếu dần, lui dần. Tôi đứng trên pháo đài nhìn rõ sự hỗn loạn của địch, rút từ căn nhà này sang căn nhà khác. Tôi báo tiểu đoàn tình hình địch. Đồng thời với cây đại liên M60, tôi khai hỏa tối đa vào hàng ngũ địch đang tháo chạy ra bìa rừng. Nòng này dơ, tôi thay nòng khác. Tội nghiệp cho bọn các binh CS, lớp chết, lớp bị thương, lớp chạy tán loạn vào bìa rừng, chui nhủi như bầy chuột.
Chúng tôi hoàn toàn kiểm soát khu Bệnh viện 2 Dã chiến.
Người chết 2 lần thịt da nát tan. Đại đội tôi tiến vào một khu trong bệnh viện. Dọc theo hành lang, cảnh thương tâm và kinh hoàng hiện ra trước mắt tôịi. Tất cả thương binh của ta trước đó di chuyển không kịp đều bị CS giết sạch. Để rồi nằm đó chịu cảnh bom đạn xào qua trộn lại, chỉ còn sự hôi thúi bầy nhầy. Ở đây, không phải là người chết 2 lần, mà là người chết vô số lần, thịt da nát tan…
+ Chiến lợi phẩm:
Chúng tôi đã gom cả đống súng đủ loại: AK, B40, B41, thượng liên, súng cối. Hai chiếc T54 còn nguyên vẹn được thiết giáp tháo mang chạy về trưng tại Bộ tư lệnh.
Mặt trận Bệnh viện 2 Dã chiến đã chấm dứt, CS hoàn toàn tan rã, và cũng kết thúc mặt trận Kontum của Mùa Hè Đỏ Lửa 72. Kontum kiêu hùng đã ghi vào chiến sử, cùng với mặt trận Bình Long, Quảng Trị…
+ Kết quả và lực lượng 2 bên trong trận Kontum:
Dựa theo tài liệu của tù binh, vũ khí, quân dụng tịch thu được, ta biết:
1. Cộng quân gồm :
- 2 sư đoàn chính quy Bắc Việt: Sư đoàn 320 Thép Điện Biên, Sư đoàn 3 Sao Vàng.
- 1 chiến đoàn chiến xa nặng T54 do Liên xô sản xuất
- Các trung đoàn sơn pháo
- Các lực lượng địa phương
2. Lực lượng quân đội VNCH:
- Sư đoàn 23BB
- Trung đội pháo binh diện địa
So sánh lực lượng : Địch lấy 4 chọi 1. Lực lượng mạnh 4 lần này của CS đã bị đánh tan, không còn khả năng chiến đấu.
+ Truy kích địch:
Sau khi vòng đai Kontum được giải tỏa, chúng tôi lục soát dọc quốc lộ 14 tiến về Tân Cảnh – Võ Định. Không gặp 1 sức kháng cự nào. Chỉ còn hoang tàn, cùng đạn dược, quân trang của Cộng quân rải rác đầy rừng núi. Dọc đường bao nhiêu hài cốt binh lính Bộ Binh, Biệt Động Quân, Dù, vẫn còn la liệt nguyên đó trong trận tràn ngập Tân Cảnh – Võ Định của Thiết giáp CS Bắc Việt vào Sư đoàn 22BB trước đó. Đủ mọi sắc áo, họ đã anh dũng chiến đấu cho tự do, cho quê hương miền Nam và đem xương máu trả nợ cho núi sông. Trước sức tấn công như vũ bão bằng chiến xa nặng của CS Bắc Việt. Họ không có vũ khí đối đầu T54. Nhưng họ đã can trường chiến đấu, chết trước xích sắt của quân địch. Chúng tôi trở lại vùng đất máu: máu thù, máu bạn. Tất cả chỉ còn là hoang tàn, chết chóc, xú uế: chim không dám bay ngang, thú không còn sống dót, cây không lá, đá không toàn vẹn.
Nhưng rồi chúng tôi được lệnh rút về Kontum. Mặc dầu chúng tôi chưa vào được Tân Cảnh – Võ Định, mà cũng chẳng gặp một tên Cộng quân nào.
Bây giờ tôi nghĩ, nếu ngày ấy thừa thắng xông lên, tại sao ta không lấy lại luôn Tân Cảnh – Võ Định để củng cố lại vùng Cao nguyên?
(composed by [email protected])